Disneyland 1972 Love the old s
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Đừng Kiêu Ngạo Như Vậy


Phan_6

Cô dừng việc ghi chép lại, liếc nhìn nội dung của tin nhắn, ngay sau đó liền cảm thấy tim khẽ nhói lên một cái, giống như vừa bị một con ong mật đốt một phát vậy.

——"Bị bệnh rồi, thật khó chịu, nhưng vẫn muốn thi, chỉ sợ thi rớt thôi."

Thẩm Hi khép sách lại, tâm tình như rớt xuống vực sâu muôn trượng.

Không bao lâu sau, Lâm Dục Đường liền quay lại. Khi cầm điện thoại di động lên liền nhìn thấy tin nhắn mới. Nhưng không có trả lời lại, bên kia lại gửi đến một tin nhắn nữa, lần này lại là một tấm ảnh chụp bàn tay đang truyền nước, ánh sáng dìu dịu càng làm nổi bật lên da trắng nõn. . . . . .

Thẩm Hi nhìn Lâm Dục Đường rất muốn xem thái độ của anh thế nào, liền ghé đầu sang, Lâm Dục Đường thấy thế liền tắt ngay tin nhắn đi.

Rồi bỗng nhiên Lâm Dục Đường quay đầu sang nhìn cô như dò hỏi.

Thẩm Hi liền trừng mắt, không chút để ý mà cất lời hỏi: "Ai vậy?"

"Một người bạn." Anh liền trả lời.

Nửa thời gian còn lại ở trên lớp, Thẩm Hi buồn chán nằm ở trên bàn học ngủ. Giáo sư Vương nhìn thấy nhưng cũng không nói năng gì, chỉ tự nhủ trong lòng chắc có lẽ là tối hôm qua học bài khuya quá. Kết quả là tiếng chuông tan học vừa vang lên, Thẩm Hi liền lập tức tỉnh lại, nhanh chóng cầm sách chuyên ngành và laptop đi ra khỏi phòng học, động tác nhanh đến mức khiến cho giáo sư Vương không kịp phản ứng.

Thẩm Hi vừa ra khỏi lớp liền vọt thẳng đến nhà vệ sinh cuối hành lang, tiếp theo đó là đóng cửa cởi quần, đột nhiên, sát vách lại truyền đến một giọng nói đầy dò hỏi của con gái: "Bên cạnh có người sao? Có thể lấy giúp tôi ít giấy được không? Tôi đã chờ suốt nửa tiết học rốt cuộc cũng có người rồi. . . . . ."

Đi nhà vệ sinh cũng có thể quên mang giấy, đây là cái kiểu trí nhớ gì không biết! Thẩm Hi ôm tinh thần của Lôi Phong, rút ba tờ khăn giấy thơm ngát đưa sang bên cạnh nói: "Tiết kiệm một chút, tôi cũng không còn nhiều lắm. . . . . ."

Vừa dứt lời, Thẩm Hi liền cảm thấy có cái gì không đúng.

Một giây, hai giây, ba giây, ở nhà vệ sinh nữ lập tức chìm trong yên tĩnh quái dị. Qua một lúc lâu, cô gái ở sát vách lại yếu ớt mở miệng hỏi lần nữa: "Cái này. . . . . . Là cậu đi nhầm, hay là tôi đi nhầm?"

Hic hic. . . . . .

Thẩm Hi ôm mặt, thiếu chút nữa là nghẹn ngào ra tiếng, cô gái kia nói không sai tí nào, chính xác là cô đi nhầm, cứ theo thói quen mà đi thẳng vào nhà vệ sinh nữ thôi.

Trong lúc cô đang ảo não không thôi thì bên cạnh truyền đến tiếng mở cửa kèm tiếp theo đó là tiếng đóng cửa rầm rầm, cô gái kia chắc là đã chạy như điên rời khỏi đó. Thẩm Hi mặc quần lên, đang định thừa dịp không có ai liền nhanh chân rời khỏi đây thì lúc đó lại thấy có người đi vào hơn nữa lại còn rất đông, ôi thời gian cao điểm của nhà vệ sinh đã đến rồi.

Thẩm Hi trốn ở bên trong không dám đi ra ngoài, cảm nhận được ở bên ngoài dòng người đang không ngừng tiếp nối nhau, đúng là khóc không ra nước mắt. Cô chờ suốt năm phút mà lượng người chỉ có nhiều thêm chứ không hề ít đi, từ điều này có thể thấy được các giáo sư của đại học S được học sinh yêu thích cỡ nào.

"Phòng này có vấn đề gì không biết, lâu như vậy mà còn chưa thấy ra ngoài." Bên ngoài liền có một nữ sinh đặt câu nghi vấn.

"Có thể cửa bị hỏng rồi, cậu đẩy thử xem nào." Một nữ sinh khác đề nghị.

Thẩm Hi vội vàng giữ cửa, phòng ngừa có người đẩy cửa đi vào, đồng thời liền nhắn tin cầu cứu Hà Chi Châu: "Tôi đi nhầm vào nhà vệ sinh nữ rồi, hiện tại không có biện pháp ra ngoài, tôi chỉ sợ làm cho anh mất mặt thôi, anh có thể tới đây cứu tôi không? Hay là tôi cứ trực tiếp đi ra ngoài?"

Thẩm Hi nhắn cho Hà Chi Châu xong cũng tự cảm thấy bản thân mình thật là phiền phức, nhưng có phải cô cố ý đâu, thói quen vài chục năm cũng không thể một sớm một chiều mà có thể sửa đổi được.

Một lát sau, Hà Chi Châu liền hồi âm lại. Nhưng chỉ có một câu ——"Cô có thể đi chết được rồi."

Thẩm Hi liền nhắn lại: "Vấn đề là. . . . . . nếu tôi chết ở nhà vệ sinh thì sang ngày hôm sau vẫn sẽ bị phát hiện ra thôi."

. . . . . .

Hà Chi Châu mới từ bệnh viện đi ra, mí mắt liền giật liên hồi, sau đó liền nhận được tin nhắn nhờ giúp đỡ của Thẩm Hi, khi đoc xong nội dung tin nhắn thì tay liền nắm chặt cái điện thoại như muốn bóp nát nó vậy. Nhưng có thể làm gì được chứ, chỉ còn nước đi xe đạp vào khu giảng đường của trường đại học S, đón Thẩm Hi từ trong "Nhà vệ sinh nữ" ra ngoài mà thôi.

Hai người cũng không còn tâm trạng nào, Thẩm Hi liền nhảy lên ngồi đằng sau xe của Hà Chi Châu, sau khi chở cô đi được một đoạn, cảm thấy mệt rã rời, liền dừng lại nói: "Cô chở tôi đi?"

Thẩm Hi liền nắm vào cái eo thon của "Bản thân" đáp: "Từ nhỏ tôi đã không biết đi xe rồi."

Hà Chi Châu liền hừ lạnh một tiếng, gia tăng tốc độ đi ra khỏi giảng đường của đại học S, anh vòng qua sân trường, đi tới nhà hàng Tây vắng vẻ, quen thuộc.

Đây là một nhà hàng Tây theo kiểu tự phục vụ mới mở, bây giờ đã qua giờ cơm trưa nên người ở bên trong lại càng ít đến đáng thương. Thẩm Hi bước nhanh vào tìm một chỗ ngồi, rồi bắt đầu chọn món.

Hà Chi Châu gọi thịt bò bít tết và mỳ Ý, cộng thêm một phần canh nhiều cà rốt. Thẩm Hi nhìn lượng cali thật sự quá cao liền khuyên Hà Chi Châu đổi canh thành bánh mì làm từ lúa mạch.

Hà Chi Châu liền ngước mắt hỏi: "Còn cô, gọi nhiều như vậy cho ai ăn chứ?"

Thẩm Hi cũng cảm thấy xấu hổ, không ngờ Hà Chi Châu cũng quan tâm đến hình thể như vậy, cô liền giảm một nửa thức ăn rồi mở miệng nói: "Tôi cũng không biết nữa, từ sau khi bị đổi thân thể lại rất nhanh đói, điều này chỉ có thể giải thích rằng sức ăn của anh quá lớn."

Hà Chi Châu liền hừ nhẹ, dáng vẻ rất thong thả, nhàn nhã.

Thẩm Hi liền đổi chủ đề, quay sang hỏi anh: "Anh có lấy hồ sơ bệnh án đến không?"

Hà Chi Châu lấy hồ sơ bệnh án cho Thẩm Hi xem: "Cô thử nhìn xem, có vấn đề gì hay không?"

Thẩm Hi liền nghiêm túc xem hồ sơ bệnh án, rồi phân tích ra: "Đuôi xương cụt. . . . . . Nhưng đuôi xương cụt của tôi đâu có vấn đề gì nhỉ."

"Tôi sẽ tìm một người quen để làm cho." Hà Chi Châu liền nói, đồ ăn đã được mang tới, động tác của anh vô cùng ưu nhã thành thạo lấy dao cắt thịt bò, vừa cắt vừa nói, "Cũng không thể để cho nội tiết của cô mất cân đối được đúng không?"

Người này thật là càng ngày càng ác độc rồi, Thẩm Hi cũng không so đo với anh nữa, trực tiếp hỏi: "Anh phải nói thật cho họ biết tình hình thực tế đấy?"

"Không, lúc tôi đên bệnh viện đã nhắn tin cho anh ta, sau đó anh ta sẽ trực tiếp đi bệnh viện xử lý." Hà Chi Châu liền giải thích.

Thẩm Hi mở điện thoại di động ra, quả nhiên có một tin nhắn được gửi ra ngoài. Khi bọn họ trao đổi điện thoại thì anh đã gửi tin nhắn này.

Quả nhiên người thông minh làm việc có khác, cũng tương đối có kế hoạch.

Thẩm Hi đột nhiên nghĩ đến một chuyện, chuẩn bị đến kỳ thi tiếng Anh cấp bốn rồi, buổi chiều ở học viện sẽ có một cuộc thi thử cấp bốn. Thẩm Hi cúi đầu rồi lại ngẩng đầu, nhìn sâu vào trong mắt của Hà Chi Châu, trong ánh mắt nhất thời dịu dàng như nước.

"Này. . . . . . Người có duyên." Thẩm Hi đột nhiên đổi cách xưng hô với Hà Chi Châu.

Hà Chi Châu liền lên tiếng nhắc nhở: "Có thể gọi tên như bình thường được không?"

Hai tay của Thẩm Hi tạo thành hình chữ thập nói: "Hà Chi Châu. . . . . . buổi chiều tôi có một kỳ thi thử tiếng Anh cấp bốn ở trường. . . . . ."

Hà Chi Châu cũng không muốn làm khó cô nên hỏi: "Mấy giờ?"

Thẩm Hi nhớ lại thời gian rồi nói: "Hai giờ thì bắt đầu."

"Hai giờ thì tôi vẫn còn đang ngủ trưa." Hà Chi Châu lập tức cự tuyệt.

Thẩm Hi nhìn Hà Chi Châu: "Cơ thể của tôi không có thói quen ngủ trưa, buổi trưa đều không ngủ được. . . . . ."

Hà Chi Châu thật đúng là bái phục cô gái Thẩm Hi này, liền nhanh chóng giải quyết bữa trưa, suy nghĩ một chút việc thi thử tiếng Anh cấp bốn cũng không tốn nhiều thời gian nên mới gật đầu đáp ứng.

Thẩm Hi liền nhìn về phía Hà Chi Châu nồng nhiệt cảm ơn, sau đó đem bài học đã chép được sáng hôm nay lấy ra cho anh xem như muốn kể công. Hà Chi Châu cầm lấy vở ghi chép, nhìn ký hiệu và công thức quả bầu lại bị vẽ thành chiếc gáo, liền nói thẳng với Thẩm Hi: "Sau này không cần phải chép nữa."

Thẩm Hi có chút tổn thương, nên im lặng không lên tiếng.

Hà Chi Châu khép laptop lại: "Không cần chép nữa bởi vì những cái này tôi đều biết cả rồi."

"À." Lòng tự ái của Thẩm Hi coi như được vỗ về đôi chút.

Ăn cơm trưa xong, thanh toán rồi liền ra ngoài, đi ngang qua một siêu thị bán rượu và thuốc lá. Hà Chi Châu vuốt vuốt trán, người thấy mệt rã rời, không ngờ đổi thân thể rồi mà vẫn còn thấy nghiện thuốc lá. Anh quay đầu hỏi Thẩm Hi, trong giọng nói mang vài phần thương lượng: "Có thể hút một điếu thuốc không?"

Thẩm Hi sửng sốt một chút, nghĩ đến hai ngày này Hà Chi Châu luôn ở trong "Nước sôi lửa bỏng" nên liền đồng ý: "Anh hút đi, nhưng nhớ phải súc miệng cho sạch sẽ đấy."

Hà Chi Châu cũng không tỏ thái độ gì chỉ gật đầu rồi cất bước đi vào siêu thị, đi được vài bước, lại quay trở về, ở sau lưng Thẩm Hi nói: "Cô phải đi mua thôi."

Thẩm Hi nghĩ nghĩ một chút, chuyện mua thuốc này xác thực “Con trai" là cô nên đi thì tương đối thích hợp hơn. Lại nói, cô chưa từng mua thuốc lá bao giờ, nghĩ tới đây, liền tiêu sái đi vào siêu thị nói với nhân viên thu ngân: "Cho tôi một gói Trung Hoa, một cái bật lửa."

Thẩm Hi nghĩ tới các cuộc thi, thái độ liền thay đổi trở nên chân chó vô cùng. Mặc dù không cảm thấy mình a dua nịnh hót, nhưng trong lời nói vẫn luôn nhân nhượng Hà Chi Châu, ví dụ như mua xong rồi còn lập tức hấp ta hấp tấp mang đến cho anh hỏi: "Anh xem nhãn hiệu này đi, không biết có phải loại anh hay dùng không?."

Hà Chi Châu đột nhiên lại khẽ cười, khóe môi nhẹ nâng lên tạo thành một đường cong nhỏ. Đây là lần đầu tiên Thẩm Hi nhìn thấy Hà Chi Châu cười, thấy có chút mới lạ. Hà Chi Châu nhận thuốc lá và bật lửa từ trong tay cô, vô cùng thành thạo bóc ra, rút lấy một điếu, đưa lên môi, rồi cúi đầu đốt thuốc, hít sâu một hơi, trong nháy mắt một làn khói trắng từ miệng, từ mũi của anh tràn ra ngoài.

Thẩm Hi thu hồi tầm mắt, đẩy xe đạp đi về phía trước, cô và Hà Chi Châu đang đi ở trên đường vắng vẻ không có người qua lại, bên trái là khu vực mới khai phá, bên phải khu nhà cũ kỹ của thành phố S, vôi trên tường ẩm mốc đã bị tróc ra, trong góc có những cây hoa leo nhỏ không biết tên bám ở trên tường, mọc um tùm.

Hà Chi Châu liền dừng lại, đứng ở bên tường hút thuốc, cô ngồi ở bên cạnh xe đạp chán ngán nhìn anh. Thời tiết cũng không tệ, nhưng bầu trời trên đầu lại trong xanh vô cùng.

Có một cơn gió từ đầu đường thổi qua, cô liền ngửi thấy mùi thuốc lá thoang thoảng từ đó bay tới.

Hà Chi Châu ngước mắt nhìn cô một cái, ánh mắt trong suốt nhưng lại mang đầy sự tôn trọng.

Thẩm Hi ngồi ở trên xe đạp vuốt ve cái chuông ở phía trên, ánh mắt của Hà Chi Châu làm cho cô có chút mất tự nhiên, liền cười cười nói: "Trước kia đều phải nhìn mình qua gương , không ngờ khi mặt đối mặt nhìn kỹ lại thấy mình xinh đẹp hơn nhiều."

"Ha ha." Hà Chi Châu bị sặc thuốc, nhìn về phía cô, đáp trả một câu: " Tôi cũng vậy."

Thẩm Hi cảm thấy nếu đã quen với tính cách của anh thì ở chung cũng không đến nỗi khó khăn lắm.

Chương 10

 

Nhìn Hà Chi Châu nhả khói, Thẩm Hi đột nhiên lại muốn ăn kem. Anh hút một điếu thuốc, cô ăn một que kem, như vậy mới công bằng.

Đạp xe qua một cửa hàng bán đồ ngọt, Thẩm Hi nhảy xuống xe, chạy vào mua một que kem hai màu giòn tan, sau đó đi ra, hết sức hài lòng mà liếm láp. Hà Chi Châu không đủ dũng khí nhìn cảnh tượng này, khẽ cau mày: "Cô có thể đừng liếm nó như vậy được không?"

Thẩm Hi lại chuyển qua há to mồm ra cắn.

Hà Chi Châu vẫn trưng ra vẻ mặt không thể chịu nổi: "Không được."

Thẩm Hi lại thử. . . . . . gặm một miếng.

Hà Chi Châu trực tiếp quay ngoắt mặt sang chỗ khác.

". . . . . . Vậy anh dạy tôi ăn như thế nào đi." Thẩm Hi cũng hơi bực mình, ăn kem thôi mà cũng ý kiến ý cò. Cô còn chưa trách anh hút thuốc sẽ ảnh hưởng xấu đến phổi của cô đấy.

Hà Chi Châu nói thẳng: "Tôi chưa ăn kem bao giờ."

Rõ là. . . . . .

Trên đường có vài người đi ngang qua, ai cũng ngoái đầu nhìn lại mấy lần. Thẩm Hi đại khái cũng biết trong đầu những người đi đường không hiểu chuyện kia đang suy nghĩ cái gì. . . . . . Cô xoay người, đưa lưng về phía những ánh mắt tò mò đang phóng tới, tiếp tục vui vẻ ăn kem.

Thẩm Hi ăn cũng rất nhanh, ăn xong thấy bụng có hơi lạnh. Cô ngồi lại lên yên sau xe đạp, chờ Hà Chi Châu xuất phát. Hà Chi Châu quay đầu lại nhìn cô, vẻ mặt khó chịu, hừ lạnh nói: "Cô lau miệng sạch sẽ giùm tôi đi."

Thẩm Hi lấy một tờ giấy in hoa thơm phức từ trong túi ra, cẩn thận lau khóe miệng một lượt, lúc lau còn nhấc ngón tay út lên vô cùng thục nữ. Hà Chi Châu nhìn thấy, uất nghẹn đá xuống bàn đạp, cả xe chấn động làm Thẩm Hi suýt chút nữa rơi ra khỏi xe.

Thẩm Hi tất nhiên là không hiểu Hà Chi Châu đang nổi điên cái gì, một đường về trường chỉ duy trì im lặng. Bởi vì không muốn để cho những người khác nhìn ra điều gì bất thường, khi vừa tới nơi, hai người nhanh chóng tách ra mỗi người một ngả. Cô lo Hà Chi Châu sẽ quên buổi thi thử cấp bốn nên trước khi đi phải nhắc đi nhắc lại anh rất nhiều lần.

Hà Chi Châu không nhịn được chạy về thật nhanh.

Để chuẩn bị cho cuộc thi CET sẽ diễn ra vào tháng sáu tới, Học Viện Sư phạm tiến hành tổ chức trước một kỳ thi thử. Thi thử tuy không phải điểm thật, nhưng số điểm đạt được cũng vẫn ảnh hưởng đến thành tích cá nhân. Đây cũng chính là nguyên nhân khiến Thẩm Hi phải nài nỉ Hà Chi Châu đi thi cho bằng được.

Hà Chi Châu vào tài khoản sinh viên của Thẩm Hi để xem xét thành tích hiện giờ của cô, lúc nhìn thấy điểm trung bình tích lũy thì khóe miệng khẽ giật giật.

Ha ha, thành tích này thật quá “đáng yêu” đi.

Trong phòng ký túc xá của Thẩm Hi, người có thành tích tốt nhất là Trần Hàn, nhưng cũng chỉ hơn những người còn lại một chút thôi, nếu không thì lần này Trần Hàn đã thi cấp sáu chứ không phải cấp bốn rồi.

Hà Chi Châu trở về phòng, thấy Đậu Đậu đang vùi đầu chăm chú chép “phao”, cái bút múa may không ngừng, một mảnh giấy trắng lớn chừng bàn tay viết chi chít các từ mới cấp bốn.

Trần Hàn cũng đang lẩm nhẩm học thuộc lòng từ đơn, chỉ có Hạ Duy Diệp là đang tỉ mẩn ngồi trang điểm. Hạ Duy Diệp vừa kẻ lông mày, vừa liếc qua Trần Hàn nói: "Hàn à, chúng ta người ngồi trước người ngồi sau, mình trông cậy hết vào cậu đấy."

Đậu Đậu toét miệng ra cười, vô cùng chân chó: "Nữ vương Trần Hàn, lúc đó cậu ném cho mình một phần đáp án được không?"

Trần Hàn có chút không vui: "Thời gian của mình không còn nhiều đâu."

Đậu Đậu xị mặt, không nói gì nữa, quay lại tiếp tục chăm chút cho tờ phao nhỏ. Cầu người không bằng dựa vào chính mình.

Hạ Duy Diệp muốn thay quần áo, chỉ tiện tay kéo rèm cửa sổ vào, trực tiếp cởi áo. . . . . . Động tác quá nhanh, Hà Chi Châu ứng phó không kịp. Anh lập tức đứng bật dậy, bước nhanh vào phòng vệ sinh, đợi đến khi Hạ Duy Diệp thay quần áo xong mới đi ra ngoài.

Hạ Duy Diệp mặc một cái váy ngắn màu vàng nhạt, tóc buộc gọn bằng một sợi dây có hình hoa nhỏ. Cô nàng nói với Trần Hàn: "Buổi tối mình muốn hẹn Hà Chi Châu cùng nhau đi ăn cơm."

Trần Hàn hào hứng thúc giục: "Tốt tốt tốt, mình thật sự cảm thấy Hà Chi Châu sẽ thích kiểu con gái giống như cậu vậy đó."

Hạ Duy Diệp vui mừng, ánh mắt tràn ngập ý cười: "Làm sao cậu biết vậy?"

"Không phải là con trai thì sẽ đều thích những người như cậu sao?" Trần Hàn hỏi ngược lại, trong lời nói vừa mang theo nịnh nọt nhưng cũng có ý chế nhạo.

Cô gái Hạ Duy Diệp này bị người ta lợi dụng rồi. Hà Chi Châu bóp bóp thái dương, tâm tình có chút phiền muộn: Trong mắt những người này, anh là người ưa thích mấy cô giống bình hoa như vậy hay sao?

Hà Chi Châu kéo ngăn bàn ra, tìm được cây bút, nhìn thời gian một chút, trực tiếp rời khỏi phòng đi đến nơi tổ chức thi thử. Mới đi được vài bước, Đậu Đậu đã đuổi kịp kéo tay anh lại, muốn cùng anh đi tới chỗ thi.

Hà Chi Châu lặng lẽ gạt tay Đậu Đậu ra.

Đậu Đậu vốn đơn thuần, chả nghĩ gì nhiều, lại hăm hở khoác vào tay anh.

Hà Chi Châu bất đắc dĩ, chỉ có thể bước nhanh hơn.

——

Hai giờ chiều, kỳ thi thử cấp bốn và cấp sáu chính thức bắt đầu. Chỗ ngồi của Thẩm Hi ở ngay bàn đầu, khi Hà Chi Châu ngồi xuống, một nam sinh ở bên cạnh lao sang lấy lòng: "Thẩm Hi, đợi lát nữa mình sẽ đưa đáp án cho cậu chép, mình học Anh ngữ rất tốt đó."

Ồ, Hà Chi Châu quay mặt sang, vẻ mặt nhàn nhạt từ chối ý tốt của nam sinh kia: "Cảm ơn, nhưng tôi không cần."

Cơ hội lấy lòng của nam sinh vấp phải khó khăn, đành ngượng ngùng cười cười.

Sau khi giáo sư phát giấy kiểm tra, từ bài nghe cho đến bài đọc, Hà Chi Châu làm một mạch không có bất kỳ trở ngại gì. Nhất là khi lựa chọn chủ đề, vì thao tác của anh quá nhanh, giáo sư chấm điểm cho rằng "cô" đang khẩn trương, cố ý đi tới nhắc nhở: "Bạn học nữ này, đây chỉ là thi thử thôi mà, em không cần phải nghiêm túc thế đâu."

Hà Chi Châu: ". . . . . ."

Hà Chi Châu làm xong toàn bộ bài thi rất nhanh, nghĩ qua nghĩ lại, hết sức có lương tâm cố tình đánh dấu mấy câu sai đáp án, sau đó thay đổi dấu tích của vài chỗ.

Hà Chi Châu bước ra khỏi phòng thi trước thời gian quy định hơn một tiếng. Trước khi đi còn thuận tay ném xuống trước mặt Đậu Đậu một cục giấy nhỏ bị vo tròn. Đậu Đậu đầu tiên là thấy khiếp sợ, sau đó thì cẩn thận dè chừng len lén mở giấy ra, là đáp án của phần chọn đề tài.

Đậu Đậu cực kỳ do dự, trải qua một hồi đấu tranh tư tưởng kịch liệt thì quyết định không cần nhìn đáp án nữa!

Lần trước kiểm tra Anh ngữ, kết quả của A Hi còn không tốt bằng mình, hừ hừ ~~

Hà Chi Châu đi thẳng từ phòng thi tới thư viện, ngồi ở đó viết luận văn về đề tài “Thông tin liên lạc không dây kỹ thuật số”. Đây là đề tài nghiên cứu mà anh đã bắt đầu thực hiện khi còn học ở bên Mĩ, bài luận văn này sẽ được đăng trên tờ báo “Khoa học kỹ thuật Trung Quốc”. Nhưng tất cả các số liệu cùng thông tin đã được chỉnh sửa, sắp xếp lại đều nằm hết trong máy tính ở ký túc xá.

Anh gọi điện thoại cho Thẩm Hi để nói chuyện này.

Thời điểm Thẩm Hi nhận được điện thoại của Hà Chi Châu thì cô đang ngồi trong phòng ký túc xá lên mạng vào Taobao mua hàng. Mất cả nửa ngày xem xét các topic bán đồ nữ, Thẩm Hi mới nhìn lại thân hình cao một mét tám hiện giờ của mình, đành ngậm ngùi chuyển sang xem trang phục dành cho nam. Sau đó cũng đặt vài đơn hàng, mua mấy bộ quần áo nam có nhãn hiệu tương đối nổi tiếng, cái gì mà Yuppie wind, rồi phong cách Châu Âu – Anh Mĩ gì đó.

Thẩm Hi hỏi Hà Chi Châu: "Có cần tôi mang máy tính đến cho anh không?"

Hà Chi Châu từ chối, bắt đầu hướng dẫn từng bước cho cô: "Không cần, bây giờ cô mở ổ F ra, tìm file “FCT” ở trong đó. . . . . ."

Thẩm Hi làm theo lời Hà Chi Châu nói, nén hết tài liệu vào một file, sau đó online rồi share cho anh. Nhận được thứ mình cần, Hà Chi Châu hài lòng nói với cô: "Tốt."

Một lát sau, đột nhiên anh lên tiếng hỏi: "Cô đang làm gì vậy?"

Thẩm Hi hào hứng kể cho Hà Chi Châu nghe chuyện cô đặt mua hàng trên Taobao, còn gửi cả hình mấy bộ quần áo đã đặt cho anh xem, giọng điệu có chút đắc ý: "Xem có đẹp không này?"

Hà Chi Châu nhanh chóng phun ra một câu ——"Cô đừng có mặc linh tinh."

Thẩm Hi tắt điện thoại, không để ý tới anh nữa. Một lát sau, cô chợt nhận được một tin nhắn mới, là Hạ Duy Diệp gửi tới. Thẩm Hi coi như không thấy.

Tới giờ ăn cơm, Thẩm Hi thong thả đi tới nhà ăn dùng bữa. Thời tiết đúng là càng ngày càng nóng, có không ít nam sinh trong ký túc xá chỉ mặc mỗi quần, để trần nửa thân trên khoác vai bá cổ nhau đi lại trên hành lang.

Quả là anh em, bạn bè tốt, ngưỡng mộ nha. Thẩm Hi ngâm nga một bài hát bước xuống lầu, đi ngang qua sân thể dục để tới nhà ăn. Lúc này, trên sân có mấy người cùng chơi bóng rổ, đang vui vẻ lượn qua thì một vị nam sinh nhìn lạ hoắc ngoắc ngoắc tay với cô, sau đó đột nhiên ném cho cô quả bóng: "Hà thần, đến đây ném một quả đi."

Thẩm Hi ôm bóng, đứng im không nhúc nhích.

Nam sinh mặc bộ quần áo chơi bóng in hình số 9 nhìn cô vẫy tay liên hồi: "Cậu tấn công đó."

Thẩm Hi nhìn vị trí cột bóng rổ một chút, nghĩ có lẽ chạy ba bước ném bóng cũng không khó lắm, vậy thì cứ làm một quả đi. Cô tiêu sái đập quả bóng xuống đất hai lần, bắt đầu!

Chạy ba bước ném bóng, một, hai, ba. . . . . . Thẩm Hi đếm bước chân của mình, sau đó dừng ở trước cột bóng rổ nhẹ nhàng ném quả bóng lên, động tác uyển chuyển giống như đang khiêu vũ.

Quả bóng rổ quay vòng quanh khung một vòng rồi thuận lợi rơi xuống giữa rổ.

Oh yeah! Vào rổ rồi! Thẩm Hi hưng phấn nhảy cẫng lên, sau đó xoay người hớn hở nhìn nam sinh số 9 giơ tay ăn mừng thắng lợi: "Give me five!"

"Give me five. . . . . ." Nam sinh số 9 vẫn còn đang chìm trong khiếp sợ mãnh liệt, yếu ớt đưa tay ra, ăn mừng "Hà thần" vừa mới ném "tú cầu".

Thẩm Hi rời khỏi sân bóng rổ chạy về phía nhà ăn, nhưng nam sinh số 9 vẫn còn đang choáng váng không thoát ra được hình ảnh diễn ra khi nãy: Cách mà nam thần Hà Chi Châu chạy ba bước ném bóng, trước tiên đếm ba cái, sau đó "dịu dàng" ném quả bóng lên, bước thứ ba không đi bộ mà chân trái còn "kiêu ngạo" hất ra phía sau. . . . . . Động tác vô cùng tuyệt đẹp.

Không, làm sao có thể? ! Mình nhất định là nhìn lầm rồi.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .